Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

Buổi học cuối cùng


* Tác giả: An-phông-xơ Đô-đê (1840 - 1897) nhà văn Pháp,
tác giả của nhiều tập truyện ngắn nổi tiếng.
* Tác phẩm: Viết
vào thế kỉ XIX về
buổi học cuối cùng
bằng tiếng Pháp ở
một trường làng
vùng An-dát.

* Bố cục
* Văn bản chia ba phần:
+ Phần 1: Từ đầu -> mà vắng mặt
Quang cảnh trước buổi học và tâm trạng
chú bé Phrăng.
+ Phần 2: Tôi bước qua ghế dài -> Tôi nhớ
mãi buổi học cuối cùng này
Diễn biến buổi học cuối cùng.
+ Phần 3: Bỗng đồng hồ nhà thờ-> hết
Cảnh kết thúc buổi học cuối cùng.

+ Phương thức biểu đạt:
Tự sự, miêu tả.
+ Kể theo ngôi thứ nhất
Tác dụng: Tạo câu chuyện có
tính hiện thực, nhân vật trực
tiếp bộc lộ tâm trạng, ý nghĩ của
mình.


Buổi sáng hôm ấy, đã quá trễ giờ lên
lớp, tôi rất sợ bị quở mắng, càng sợ
vì thầy Ha-men đã dặn trước rằng
thầy sẽ hỏi bài chúng tôi về các phân
từ mà tôi chẳng thuộc lấy một chữ.
Tôi thoáng nghĩ hay là trốn học và
rong chơi ngoài đồng nội

thầy giáo chúng tôi mặc chiếc áo rơ-đanh-
gốt Ngoài ra, lớp học có cái gì đó khác thường
và trang trọng. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên
hơn cả, là trông thấy ở phía cuối lớp, trên những
hàng ghế thường bỏ trống, dân làng ngồi lặng lẽ
giống như chúng tôi, cụ già Hô-de trước đây là xã
trưởng với cái mũ ba sừng, bác phát thư trước
đây, và nhiều người khác nữa. Ai nấy đều có vẻ
buồn rầu; và cụ Hô-de mang theo quyển tập đánh
vần cũ đã sờn mép để mở rộng trên lòng, cặp
kính lớn đặt ngang trang sách


…Các con ơi, đây là buổi học cuối cùng
thầy dạy các con. Lệnh từ Béc-lin là từ
nay chỉ dạy tiếng Đức ở các trường An-
dát và Lo-ren…Thầy giáo mới ngày mai
sẽ đến. Hôm nay là bài học Pháp văn
cuối cùng của các con. Thầy mong các
con hết sức chú ý…

Bài học Pháp văn cuối cùng của tôi !
mà tôi mới viết tập toạng ! Vậy là sẽ chẳng bao giờ
được học nữa ư,phải dừng ở đó ư!
Giờ đây tôi tự giận mình biết mấy về thời gian bỏ phí,
về những buổi trốn học đi bắt tổ chim hoặc trượt bên
hồ. Những cuốn sách vừa nãy tôi còn thấy chán
ngán đến thế, mang nặng đến thế, quyển ngữ pháp,
quyển thánh sử của tôi giờ đây dường như những
người bạn cố tri mà tôi sẽ rất đau lòng phải giã từ.
Cũng giống như thày Ha-men. Cứ nghĩ như thầy sắp
ra đi và tôi không còn được gặp thầy nữa, là tôi quên
cả những lúc thày phạt, thày vụt thước kẻ”

? Tại sao Phrăng lại day dứt,
ăn năn, nuối tiếc.
.
-
Day dứt, ăn năn vì mải chơi chưa chịu
khó học bài.
-
Nuối tiếc vì ngày mai không được học
tiếng Pháp phải đau lòng giã từ những
cuốn sách thân thiết như người bạn cố
tri. Phải dừng lại ở môn học chỉ mới viết
tập toạng.

…“ Chà ! Còn khối thì giờ. Ngày mai ta sẽ
học”…Giờ đây những kẻ kia có quyền bảo
chúng ta rằng: “Thế nào! Các người tự nhận là
dân Pháp , vậy mà các người chẳng biết đọc,
biết viết tiếng của các người !
thày Ha-men nói với chúng tôi về tiếng Pháp,
bảo rằng đó là ngôn ngữ hay nhất thế giới, trong
sáng nhất: phải giữ lấy nó trong chúng ta và
đừng bao giờ lãng quên nó, bởi vì khi một dân
tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ
vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm
được chìa khoá chốn lao tù


Trên mái nhà trường, chim bồ câu gù thật
khẽ, và tôi vừa nghe vừa tự nhủ:
- Liệu người ta có bắt cả chúng nó cũng phải hót
bằng tiếng Đức không nhỉ ?”

Xem chi tiết: Buổi học cuối cùng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét